14 December 2016

Vui rồi buồn, Buồn rồi vui

Có thể nói mẹ tôi là một người rất giàu tình cảm và sống lạc quan, vô tư, hồn nhiên và lạ. Tuy có thể trong cuộc sống thường ngày bà luôn tỏ vẻ hời hợt, la mắng, thậm chí đánh tôi nhưng trong bà luôn có những tình cảm đặc biệt không nói nên lời dành cho tôi. Và tôi gọi đó là "Tình mẫu tử". Nhưng khi thấy bà chăm sóc và dành hết tình cảm, thời gian trong ngày để nuôi dưỡng những con chó mà tôi không thể ganh tỵ được, nhìn thấy "ghét" lắm kìa...Nếu có từ để diễn tả tôi có thể tóm gọn vào cụm từ "thương yêu mất kiểm soát", "tới đâu chơi tới đó".

Nhà tôi có một chó Phú Quốc, cũng không thể nói nó là chó nhà tôi nữa mà là chó nhà hàng xóm, nó nhà kề bên nên thấy đàn chó nhà tôi đông vui nên qua chơi chung và nhập bọn luôn. Nó được mẹ tôi đặt cách được ở lại, ngủ lại, được ăn chung cùng những con chó của nhà tôi,...

Nó là một con chó thấy ghét nhất mà tôi từng thấy, nó qua nhà tôi chơi, ăn ngủ nhà tôi mà tôi hoặc mẹ tôi lúc nào cũng phải dè chừng, không dám la, không dám đuổi nó hoặc sờ nó mạnh tay vì nó có thể "đóng dấu răng" cho bạn bất cứ lúc nào nếu nó nổi nóng, tôi thì ghét nó vô cùng còn mẹ tôi thì vô tư sờ sờ nựng nựng như kiểu lấy lông vũ quét bụi vậy, nhìn cảnh tượng đó trông rất "ngứa" :)

Hôm bữa nó bị bọn bắt chó bắt* vào lúc 4g sáng khi tôi không có nhà và nghe mẹ tôi kể lại mà trong lòng thấy vừa vui vừa buồn...
*Ở nơi tôi ở và Vn thì hiện tượng ăn thịt chó và những thú nuôi trong gia đình rất phổ biến, người thì bị đánh đến chết vì bắt chó người khác đem bán hoặc ăn thịt, người thì không ủng hộ việc ăn thịt chó, người thì rất thèm đến nỗi chạy xe bon bon ngoài đường phải dừng lại để mua thịt chó ăn,...

Đối với tôi thì các bạn cũng hiểu là tôi không ủng hộ việc ăn thịt bất cứ con nào cả và tôi cũng không ủng hộ nuôi nhiều con vật trong một nhà như mẹ tôi
Thế là rạng sáng hôm đó, nó bị vòng cổ và kéo lê bởi bọn bắt chó, những tiếng kêu không phát thành tiếng...(theo lời kể của mẹ tôi)


Có thể nói con chó này nó rất khôn và đểu, nó có nhà, sáng nó qua nhà tôi chơi, ăn ngủ lại, nhưng khi tối nó lại về nhà nó ngủ để canh nhà hoặc khi chủ nó về thì nó về. Nhưng tiết thay chủ nhà nó không như mẹ tôi, họ không có một chút tình yêu thương gì cho động vật cả, nó bị bỏ đói, bỏ quên ngoài đường và bị đuổi ra khỏi nhà vì họ sợ dơ, sợ hôi, thật chí họ không bao giờ tắm cho nó,...

Vì thế tôi chân thành khuyên những bạn nào có ý định muốn nuôi chó hoặc bất kỳ con thú nuôi nào thì nhất định phải có trách nhiệm với nó và nếu sau này có chuyện gì thì cũng phải tìm cho nó một chủ mới chứ không thể như trường hợp của nhà tôi.

Chính vì họ như vậy nên hôm đó nó ngủ ngoài đường nên nó bị bắt, hoặc có thể đó là ý muốn của họ để gạc bỏ đi trách nhiệm.

Sau vài tuần bị bắt mất thì hôm nay tôi không thể tin vào mắt mình, mở đt ra, ngay lập tức dòng status của một người quen trên fb đăng hình ảnh một con chó đi lạc và nơi đó chính là ngôi trường cấp 3 hồi đó cách nhà 3km.

Thế là tôi gọi mẹ tôi cho bà xem, cảm xúc không nói nên lời bà lập tức lấy xe và nhờ người nhà đi bắt nó về trong niềm vui mừng và xúc động. Còn tôi thì... :)


Tôi không phàn nàn về việc bà nuôi rất nhiều chó vì mỗi người có một sở thích và niềm vui riêng cho mình, khi bà đã là một người mẹ độc thân suốt bao năm, một mình làm lụng vất vả nuôi con cái và ngoại tôi, giờ tôi chỉ mong bà luôn có những nụ cười trên môi và nhiều niềm vui đến hằng ngày...


No comments:

Post a Comment

Viết chia sẻ của bạn vào đây...