01 March 2020

Bắt gặp ký ức - Câu chuyện số 1

Đối với tôi Kí ức là những kỷ niệm đẹp đáng nhớ về người thân, bạn bè hoặc một sự kiện đã để lại cảm xúc mạnh đến bạn để bạn nhớ mãi, nhớ mãi nó dù năm tháng có đi qua.

Đúng vậy đấy, tôi là một người hướng nội nên những Kí ức đối với tôi nó là cuộc sống của tôi, nó là linh hồn để tôi tồn tại và cảm nhận mọi thứ xung quanh. TÔi rất biết ơn gia đình đã dạy dỗ và xây dựng cho tôi một tâm hồn trong sáng, hạnh phúc, yêu thương và gắn kết với thiên nhiên...





Chiều nay, trong khi đang chạy xe theo một con đường mà tôi đã chứng kiến biết bao sự thay đổi của nó từ lúc tôi còn nhỏ tý đến lớn. Từ con đường đất nhỏ hẹp hai bên cây cối um tùm mát rượi đến con đường ximang trơ nắng, vô cảm và ồn ào. Tôi bắt gặp một nhành cây mà nó đã tồn tại ở đấy, đã mọc ở đấy mà chưa bị sự đô thị tác động đến. Đó là cây Xương khỉ, thật sự tôi cũng chẳng biết tên của nó từ xưa đến hiện tại bây giờ và bây giờ khi đang viết tên của nó thì tôi chỉ mới biết nhờ một người bạn. Tại sao tôi lại nói về nó vì: 
-Nó đã gắn liền với Kí ức về bà của tôi: mỗi lần hai bà cháu đi trên con đường này, bà đều bẻ cho tôi một nhánh cây với rất nhiều hoa để tôi hút mật ngọt, bà đã cho tôi biết một món quà kì lạ và ngọt ngào từ thiên nhiên.
-Vì nó trơ trọi lẻ loi trên con đường đầy những thứ thay đổi: bụi cây đứng đó trên gò mối như một sự khác biệt so với tổng thể và là một cái gì đó không còn giá trị, không còn hợp với hiện tại nào là ximang, tường gạch, nhà cửa và cái nắng nóng vì những người anh em của nó đã không còn kề bên.
-Vì tôi không biết đến khi nào tôi sẽ không còn gặp lại nó nữa cũng như bà người bà của tôi: đúng thế, nó còn tồn tại ở đó cũng chỉ vì cái mảnh đất trống ấy chưa được người ta mua, chưa được xây nhà, và nếu một ngày tôi không còn gặp lại nó nữa thì tôi sẽ rất buồn vì tôi biết rằng mình không thể làm gì hơn và tôi đã cố gắng lưu giữ lại kí ức đó trên Blog này để không thể quên đi dù sau này nó không còn.

Những thứ xưa cũ và mang đậm dấu ấn của làng quê đã từ từ dần mất đi theo sự thay đổi của đô thị hoá, cũng có người tiếc nhớ, có người không nhưng Kí ức vẫn mãi còn đó và nhắc cho chúng ta trân trọng vì nó là tâm hồn của chính mình, của cái thời của mình.

No comments:

Post a Comment

Viết chia sẻ của bạn vào đây...