•Cứ thể một vòng lặp, một chu kì bất tận cứ mãi đeo bám vào kí ức xa vời không thể chối bỏ. Khung cảnh ấy, cây cối, cảnh vật và cả những âm thanh quen thuộc đều vang vọng những nỗi niềm chất ẩn. Những tháng ngày cuối năm đối với tôi là những cơn mưa chiều buồn bã và cả những ngày nắng hiu với tiếng gió thổi làm rung tiếng chuông nghe nhẹ nhàng, thanh thoảng, cảnh lá vàng rơi đầy ngoài ngõ, con đường cát trắng mịn làm mát đôi chân trần... Chúng như cộng hưởng lại, từ từ làm thay đổi tâm trạng tôi lẫn con người nơi đây. Đó chính là thứ ma thuật kì diệu của thiên nhiên khi mỗi mùa đông về...
•Mỗi lần tâm trạng như thế tôi sẽ mở những bài nhạc yêu thích để nghe, những bài nhạc không lời của đàn tranh, đàn piano và cả những bản cổ điển...ngồi yên một mình trong góc phòng, tĩnh lặng, thư giãn, không ánh đèn điện, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua tàn lá rọi vào phòng và sau đó tôi sẽ lặng ngồi để chỉ nhìn ra cửa sổ ngắm mọi thứ bỗng chốc cảnh vật bị "dừng lại"...
No comments:
Post a Comment
Viết chia sẻ của bạn vào đây...