19 February 2021

Cầu thang tre ngày nào!

Nếu bạn đã từng ghé thăm vườn của Nam's Garden vào những năm tháng tôi mới bắt đầu trồng cây (những năm 2012-2018) thì chắc hẳn bạn sẽ nhận ra một cảm giác thú vị mỗi lần đến. Đó là để được lên xem cái vườn thì phải trải qua một thử thách có thể nói hơi đau tim một tý, đó là leo thang tre cao tầm 6m lên cái vườn tràn đầy nắng và ấm áp :)
Nói một chút về cái mái hiên (gọi là ovan, tôi chẳng biết sao lại gọi như vậy chắc từ tiếng Pháp). Cái ovan này nó rộng tầm 10m2, là một nơi tách biệt với ngôi nhà và mọi thức xung quanh (ngày xưa những ngôi nhà cấp 4 đều xây có 1 cái mái hiên gọi là ovan nhưng mà nó đổ ximang nguyên tấm dính với ngôi nhà luôn).
Ngày trước nó chỉ là một cái mái hiên che mưa nắng bình thường và lâu lâu nó bị kẹt rác không thoát nước nên làm một cái ao phía bên trên đó, mỗi lần như thế cậu tôi hoặc má tôi lại bắt thang leo lên để khơi nước chảy (được nghịch với cái ao nước đó đối với tôi ngày xưa đúng là một cảm giác thú vị). Thế là khi lớn lên rồi biết đến cây Nắp ấm, Xương rồng,...mà khi đó vườn nhà toàn cây cối um tùm không có nơi nào nhiều nắng, tôi thì muốn kiếm một nơi vừa có nắng nhiều mà không ai dòm ngó hay lấy chúng đi.
Một ngày nọ Má tui nói: "Sao không đem lên trên đó trồng"... và thế là từ đó ra đời cái vườn Nam's Garden.
Những ngày đầu việc chăm sóc và tưới nước cho vài chậu cây không là vấn đề để tôi bận tâm, nhưng bạn biết đó, cái vườn càng ngày càng nhiều cây hơn và mọi thứ bắt đầu chật chội. Rồi nảy sinh các vấn đề nước tưới, quá nắng, khô, leo lên leo xuống bằng thang tre rất bất tiện...
•Nước tưới: thì hồi đó chưa có nước thuỷ cục, phải xách tay nước leo thang lên tưới, rồi kéo ống bơm nước giếng lên tưới và mỗi lần tưới xong phải leo xuống tắt máy bơm...
•Nắng cháy da, bể đầu và rất rất khô nên tưới chẳng thấm thua gì nên dần dần tôi đã dựng màng che cho chúng từ những cây tre tạm bợ quanh nhà.
•Leo thang tre: leo ngày chắc cũng tầm chục hai chục bận riết mà có thể nói là kĩ năng leo thang đã chuyên nghiệp hẳn, chỉ mất vài giây để leo lên. Mà thang tre thì có tuổi thọ nhất định tầm 1 năm vì tôi thường xuyên dùng nên không thể mang vô mang ra cất được, đành phơi nắng phơi mưa quanh năm nên nó càng nhanh hư và khi đến cái thời điểm nó riệu rả, những thanh ngang và khớp nối bắt đầu mục thì cảm giác leo thang càng gây cấn hơn bao giờ hết (tôi thay đâu tầm 3-4 cái từ trước giờ)
Những bạn ghé thăm trở ngại lớn nhất là leo thang nên một phần tôi cũng không muốn có tai nạn xảy ra vì nó cũng riệu rã, có bạn sợ độ cao, nặng, kĩ thuật leo yếu, cái bạn gái,...nên đành đứng dưới nhìn lên.
•Nhớ lại những ngày đó cái vườn nó manh múng, chấp vá, riệu rã và bất tiện biết nhường nào mà tôi vẫn duy trì, vẫn cố lưu giữ, vẫn trồng, vẫn tưới nước hàng ngày cho những cái cây yêu quý, vẫn cố leo lên cho được bằng cái thang tre đã riệu rã hay thậm chí mất một bậc thang...(có lần tôi bị hụt chân do một bậc thang bị gãy ngay lúc tôi bước bên, mà lúc đó đã leo lên được nữa thang rồi chứ, chân bị đinh đâm, tay bị tre xước chảy máu, cái thang nó như muốn chẻ đôi và run lên như sắp gãy, vậy mà cố núi lại rồi bước xuống như không có chuyện gì xảy ra :)
----------------------------
Trải qua bao năm tháng xây dựng và củng cố giờ đây khi có điều kiện hơn tôi mới đầu tư từng ngày một chút xíu. Có thể nói giờ vật trị giá nhất vườn đó là cái cầu thang sắt, rồi đến hệ thống tưới nước và giàn sắt lưới che nắng. Khi mọi thứ đã đủ đầy thì lúc đó không còn nhiều bạn bè đến thăm nữa, không còn những người ngày xưa trồng cây chung, họ đã lớn, có niềm vui khác, hội nhóm tan rã....Nhưng lâu lâu có những bạn bè cũ còn xót lại đến tặng tôi vài cây và để cùng nhau nhớ lại ngày xưa ấy.


 












No comments:

Post a Comment

Viết chia sẻ của bạn vào đây...